Tóm tắt
Tôi là Hàn Nhược. Ngày sinh nhật lẽ ra phải là khoảnh khắc công bố hôn ước với Lục Dật Phong – người tôi yêu suốt hai mươi năm – lại trở thành cơn ác mộng bắt đầu cho chuỗi ngày bị phản bội. Anh vắng mặt trong bữa tiệc, không một lời giải thích, không một cuộc gọi. Khi tôi cố liên lạc, thư ký anh lại nói: Diệp Tinh Dao – người phụ nữ từng bỏ đi một năm trước – đã quay về.
Tôi đã từng là người duy nhất anh cưng chiều, là người anh chọn tin tưởng sau khi bị cô ta gài bẫy. Nhưng giờ đây, khi cô ta trở lại với hình hài yếu đuối, bệnh tật và tấm lòng “hi sinh vì em trai”, anh lại rơi vào vòng xoáy thương hại cô ta mà nghi ngờ tôi – người bên anh từ đầu đến cuối. Anh dần lạnh nhạt, rồi buông tay tôi trong buổi tiệc đính hôn, chạy đến ôm lấy cô ta khi cô ta ngã quỵ.
Tôi đau đến tê dại, nhưng vẫn cố níu giữ mối quan hệ bằng mọi cách. Mỗi lần anh muốn rời đi, tôi giả vờ yếu đuối để giữ chân. Cho đến khi Diệp Tinh Dao xuất hiện trước mặt tôi với chuỗi tràng hạt từng là biểu tượng tình cảm của chúng tôi, tôi biết, tình yêu này đã không thể cứu vãn. Tôi buông tay, dứt khoát rời đi.
Ngọc Bách – bạn học cũ từng sống khép kín – bất ngờ trở lại và trở thành người duy nhất ở cạnh tôi lúc yếu lòng. Nhờ anh, tôi dần lấy lại bình tĩnh, rồi chính anh là người âm thầm giúp tôi vạch trần Diệp Tinh Dao, chứng minh cô ta cấu kết với bác sĩ để đổ oan cho tôi.
Sau tất cả, Lục Dật Phong quỳ xuống xin tha thứ, cam kết trao hết cổ phần nếu lỡ phản bội thêm lần nữa. Tôi cho anh một cơ hội, nhưng cô ta lại mang thai. Không lâu sau, sự thật hé lộ: đứa con ấy không phải của anh. Mọi mưu đồ của cô ta bị bóc trần. Anh sụp đổ, bị trục xuất khỏi Đế Đô.
Còn tôi – người từng đau lòng đến cùng cực – cuối cùng cũng bình thản buông bỏ. Ngọc Bách ở bên tôi, đưa tôi chiếc vòng anh tự tay làm, âm thầm cầu bình an cho tôi. Lần này, tôi chọn bước tiếp – không phải vì quên đi quá khứ, mà vì tôi xứng đáng với hạnh phúc mới.