Tóm tắt
Tôi tên là Tuệ Lâm, và đây là câu chuyện về cách tôi… từ một kẻ thù không đội trời chung, trở thành bạn gái của Bách Dạ – một cách hoàn toàn ngoài kế hoạch.
Mọi chuyện bắt đầu từ một cơn gió tai hại và một… lô đồ lót mới mua. Gió mạnh quá, bay sạch ra ban công nhà người ta – mà “người ta” đây lại là Bách Dạ, tên hàng xóm tôi ghét nhất trần đời. Vì danh dự và cảm giác an toàn, tôi bất chấp sĩ diện, nửa đêm sang đòi lại.
Tình hình nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát: tôi không chỉ bị anh ta bắt quả tang đang lén lút nhặt từng chiếc một cách… ê chề, mà còn kẹt ngoài cửa nhà vì quên mang chìa khóa. Thế là tôi bị sốt, anh ta cũng bị lây, và bằng một cách nào đó, hai đứa nằm lăn quay ra… cùng nhau.
Khi tỉnh dậy, tôi tranh thủ quay video làm bằng chứng – Bách Dạ trong trạng thái mê sảng cứ gọi tên tôi ngọt như mía lùi. Bằng chứng trong tay, tôi oai phong ra mặt, bắt anh ta rửa trái cây, đấm bóp, gọi tôi là “chị”…
Nhưng đời đúng là không như mơ. Một ngày đẹp trời, anh ta bật lại video khác – tôi, trong trạng thái… hơi không tỉnh táo, bám lấy anh ta như gấu ôm cột. Cú phản đòn khiến tôi từ “chị đại” rơi thẳng xuống làm nông nô không công.
Rồi để “đối phó phụ huynh”, anh ta đề nghị tôi làm bạn gái giả. Tôi gật đầu vì… lỡ gây thương tích cho người ta. Ai ngờ giả mà thành thật, từ đi chơi, nấu ăn, đến… ngủ chung khách sạn – mọi thứ trượt dài trong “bùa yêu” do chính anh ta tạo ra.
Bách Dạ ngày càng kỳ lạ: vừa dịu dàng, vừa nguy hiểm, lúc trêu chọc, lúc thâm tình. Tôi thì vừa lo giữ mặt mũi, vừa lo giữ… tim. Đến lúc anh ta nghiêm túc tỏ tình, tôi biết mình tiêu thật rồi. Không còn đường lui.
Giờ thì tôi không còn là “chị” hay “nạn nhân” nữa. Tôi là… bạn gái chính thức của Bách Dạ. À mà, quên nói – chiếc quần lót cuối cùng bị mất kia, hóa ra vẫn nằm trên bậu cửa sổ nhà anh ta. Và vâng, anh ấy đã giữ lại. Tận tình đến đáng ngờ!