Tóm tắt
Tôi từng là vợ của Tần Dương trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, chỉ là sự giao dịch giữa hai gia đình. Dù biết anh cưới tôi để cứu lấy công ty và cũng vì con trai riêng – Tiểu Niệm – tôi vẫn chấp nhận tất cả, bởi tôi đã yêu anh từ rất lâu.
Suốt sáu năm chung sống, tôi dốc lòng chăm sóc Tiểu Niệm như con ruột, chấp nhận làm mẹ kế không danh phận, cố gắng hàn gắn khoảng cách giữa chúng tôi. Thế nhưng, trái tim anh chưa từng thuộc về tôi. Người phụ nữ anh mãi mãi không quên là Kỷ Mộng – mối tình đầu và cũng là mẹ ruột của Tiểu Niệm.
Ngày tôi phát hiện anh lén lút đưa con đi gặp Kỷ Mộng, tôi lặng lẽ rời khỏi nhà, mang theo trái tim đầy vết xước. Tôi từng nuôi hy vọng rằng thời gian và chân thành sẽ khiến anh cảm động, nhưng tất cả chỉ là sự ngộ nhận.
Khi tôi đề nghị ly hôn, anh ngỡ ngàng, gia đình hai bên phản đối kịch liệt. Nhưng tôi đã cạn kiệt niềm tin. Tôi không muốn tiếp tục vai diễn người vợ hiền lành, cam chịu nữa. Tôi đưa ra bằng chứng anh ngoại tình, và lần đầu tiên, tôi đứng lên bảo vệ chính mình.
Sau ly hôn, tôi tập trung vào sự nghiệp, bắt đầu lại từ đầu và tìm thấy tình yêu thật sự bên Bạch Trạch Uyên – người đàn ông tôn trọng quá khứ của tôi, yêu thương tôi chân thành. Khi tôi có con ruột của mình, tôi nhận ra: hóa ra hạnh phúc chưa bao giờ nằm ở việc giành giật ai đó, mà là buông bỏ những điều không xứng đáng.
Tần Dương sau đó sa sút, gia đình tan nát, sự nghiệp tiêu tan. Kỷ Mộng – người từng xen vào cuộc hôn nhân của tôi – cuối cùng cũng bị chính anh ta phản bội và hành hạ. Họ ly hôn, kết thúc trong bi kịch.
Tôi thì khác. Tôi chọn kết thúc bằng bình yên. Tôi sống cuộc đời mới với đứa con do chính mình sinh ra, cùng một người chồng yêu tôi trọn vẹn.
Giờ đây, tôi đã buông bỏ hoàn toàn. Không phải vì tha thứ, mà bởi tôi không còn cần quan tâm nữa. Tôi đã được tái sinh, từ chính sự phản bội mà họ mang lại.