Tóm tắt
Tôi từng yêu Dương Thừa Uyên đến mức đánh đổi cả lòng tự trọng. Vì mang thai, tôi ép anh tổ chức lễ cưới. Nhưng trong ngày cưới ấy, anh lại rời đi để chăm sóc người con gái anh luôn đặt lên hàng đầu – Khương Nhược Nghi, người mang danh “em gái” mà anh yêu thương như sinh mệnh. Anh chưa từng thật sự muốn cưới tôi, càng chưa từng xem tôi là người anh sẽ chăm sóc cả đời.
Khi tôi quyết định phá thai và rời đi, anh chẳng hề níu kéo. Ở kiếp trước, tôi vẫn kết hôn với anh, sinh một bé gái. Nhưng từ đầu đến cuối, con gái tôi luôn bị Khương Thanh – con riêng của Khương Nhược Nghi – hãm hại, còn anh thì mù quáng tin tưởng, để mặc con tôi chịu đau khổ. Cuối cùng, bé bỏng ấy chết cháy trong biệt thự, còn tôi thì tuyệt vọng đến mức chết theo con.
May mắn thay, tôi sống lại, quay về đúng ngày cưới năm ấy. Lần này, tôi kiên quyết không kết hôn, không giữ lại đứa bé, rời khỏi cuộc đời anh, cũng là để cứu chính mình.
Nhưng rồi tôi phát hiện, không chỉ mình tôi sống lại. Cả Dương Thừa Uyên lẫn Tạ Minh – sư đệ của anh – cũng mang ký ức của kiếp trước. Anh hối hận, dằn vặt, tìm tôi, xin quay lại, muốn tôi sinh lại đứa bé. Nhưng đã quá muộn. Những tổn thương sâu sắc anh từng gây ra cho mẹ con tôi đã khắc sâu vào máu thịt, không gì có thể xóa nhòa.
Tôi sống cuộc đời mới tại Nam Thành, tự do, độc lập và thanh thản. Anh trao cho tôi toàn bộ tài sản để chuộc lỗi, còn tôi dùng một nửa trong số đó để quyên góp cho các bé gái bị bỏ rơi – coi như tích đức thay cho con gái tôi ở kiếp trước.
Anh phát điên vì dằn vặt. Khương Nhược Nghi chết trong khốn cùng. Khương Thanh vào trại trẻ mồ côi. Còn tôi, cuối cùng cũng thoát khỏi quá khứ đau thương, sống tiếp vì chính mình, và vì một tương lai không còn lệ thuộc vào bất kỳ ai nữa.