Tóm tắt
Tôi là Hạ Mộc Miên, một đứa trẻ mồ côi từng được cha của Kỳ Hoài Dương cứu vớt giữa mùa đông lạnh giá. Ông mang tôi về nhà, cho tôi cơ hội sống, học hành, lớn lên cùng Kỳ Hoài Dương – người mà tôi thầm yêu suốt bảy năm trời.
Nhưng tình cảm của tôi, đổi lại chỉ là sự khinh miệt. Anh ấy xé nát tờ chẩn đoán khi biết tôi bị mất trí nhớ, ném lại cho tôi ánh nhìn lạnh lẽo và những lời cay nghiệt. Đỉnh điểm là ngày tôi bị bỏng vì nước sôi, bị làm nhục giữa đám đông mà anh ta vẫn đứng yên, quay lưng như chẳng hề thấy.
Ký ức của tôi lúc nhớ lúc quên, nhưng chính cơn đau và tủi nhục đã giúp tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi phát hiện Diệp Oanh – bạn học cùng trường, hoa khôi được anh ta nâng niu – đã cố tình hãm hại tôi để cướp vai diễn tôi dày công chuẩn bị. Mà Kỳ Hoài Dương, chẳng những không tin tôi, còn ép tôi xin lỗi cô ta.
Người duy nhất ở bên tôi lúc đó là bác sĩ Mạc Viễn – người hóa ra là bạn thuở nhỏ từng thất lạc ở trại trẻ mồ côi. Anh kiên trì giúp tôi chữa bệnh, đứng ra vạch trần sự thật, và trao cho tôi một cơ hội hồi phục hoàn toàn nhờ ca phẫu thuật miễn phí.
Sau tất cả, tôi đã từ bỏ Kỳ Hoài Dương – người từng là cả thế giới của tôi. Tôi không còn là cô bé luôn chạy theo bóng lưng lạnh lùng ấy nữa. Tôi bước lên sân khấu tốt nghiệp, múa trọn vẹn vở “Đương Quy”, lấy lại tự trọng, giấc mơ và cuộc sống của chính mình.
Khi Kỳ Hoài Dương tìm đến, cầu xin tôi nhớ lại anh, tôi chỉ có thể mỉm cười lạnh nhạt. Bởi chính giây phút anh đẩy tôi ra để bảo vệ Diệp Oanh, tôi đã thực sự quên anh rồi.
Giờ đây, tôi sống cuộc đời của riêng mình – tự do, tự tại, không còn bị ràng buộc bởi quá khứ hay tình yêu mù quáng.