Tóm tắt
Tôi tên là Khánh Ly. Sau khi chết vì bệnh trong kiếp trước, tôi trọng sinh đúng vào thời điểm chuẩn bị nộp đơn đăng ký kết hôn với Thừa Minh Quân – người chồng từng đầu ấp tay gối nhưng lại để tôi sống trong lạnh nhạt, cô độc suốt một đời. Lần này sống lại, việc đầu tiên tôi làm là âm thầm lấy lại tờ đơn kết hôn và ném nó vào thùng rác. Tôi quyết tâm không lặp lại bi kịch của kiếp trước.
Kiếp trước, tôi sống như một cái bóng bên cạnh anh ta. Những lần sinh nở, đau bệnh, lo toan, tôi một mình gánh vác. Trong khi đó, anh luôn có Dương Quỳnh Dao – người phụ nữ mà cả đời anh không thể buông tay. Ngay cả con trai tôi cũng bị tình cảm của họ làm lay động, đứng về phía họ, xem tôi như người dư thừa. Tôi đã chết trong cô đơn và tủi hờn, ngay trên giường bệnh với kẻ thứ ba ngồi an nhiên bên cạnh, còn con trai tôi thì thở phào vì “dì Dương cuối cùng cũng được hưởng phúc”.
Sống lại, tôi không muốn trả thù, chỉ muốn tự cứu mình. Tôi dọn dẹp lại cuộc đời, lên kế hoạch rời đi sau tám ngày bằng cách đánh dấu từng nét chữ “chính” trên tờ áp phích. Tôi lặng lẽ mua vé tàu, âm thầm dọn quần áo, thu dọn những món đồ cưới đã chuẩn bị. Tôi mang chúng về cho em họ – coi như khép lại một giấc mộng dang dở.
Tôi chứng kiến Thừa Minh Quân và Dương Quỳnh Dao tiếp tục dây dưa như cũ. Cô ta luôn biết cách làm mình trông đáng thương, còn anh ta thì không ngừng biện minh bằng lý lẽ “đồng chí giúp nhau”. Tôi không cần nghe nữa. Tôi lặng lẽ rời đi sau khi gửi thư tố cáo đến trường của cô ta, và gửi một bản khác ghi rõ chuyện hủy hôn.
Cuối cùng, sáng hôm đó, tôi viết nốt nét cuối cùng của chữ “chính”, xách vali rời khỏi căn nhà từng giam cầm mình. Trên chuyến tàu chật chội, tôi nhìn dòng người hối hả và thầm nghĩ: mỗi người đều đang bắt đầu hành trình mới của mình. Còn tôi – cũng vậy.