Tóm tắt
Tôi từng là người phụ nữ dành trọn thanh xuân, từ bỏ cả đại học danh giá để sát cánh bên Lý Hạo – người đàn ông tôi yêu. Chúng tôi cùng khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, từng ngủ dưới gầm cầu, nhặt vỏ chai kiếm sống. Khi anh thành công, tôi nghĩ mình sẽ được yêu thương và tôn trọng suốt đời. Nhưng tôi đã nhầm.
Dù là vợ hợp pháp, tôi dần trở thành trò cười trong mắt đám bạn anh – những kẻ coi thường tôi, buông lời mỉa mai thô thiển ngay trước mặt chồng tôi, còn anh thì chỉ cười trừ cho qua. Đỉnh điểm là buổi tiệc ly hôn của bạn thân, nơi tôi lần đầu đứng lên đáp trả, và cũng là lúc tôi quyết định: Ly hôn.
Bản hợp đồng ly hôn, tôi đã chuẩn bị từ sáu tháng trước. Còn anh, dù bất ngờ, vẫn ngạo nghễ tuyên bố: “Rồi em sẽ hối hận.” Nhưng tôi không hối hận. Vì tôi hiểu, giữa chúng tôi đã chẳng còn tình yêu, càng không còn sự tôn trọng.
Sau khi ly hôn, tôi nhận phần tài sản đáng kể, rút khỏi cuộc đời anh trong im lặng. Nhưng những người từng hả hê, từng phụ thuộc vào anh – lần lượt gục ngã khi anh mất đi chỗ dựa là tôi. Còn tôi, chọn một cuộc sống mới, bình yên hơn, tự do hơn. Tôi đi du lịch, sống chậm, và cuối cùng có cho mình một tổ ấm nhỏ – do chính tôi xây nên.
Lý Hạo từng quay lại, xin tái hôn. Nhưng tình yêu tôi từng có cho anh, đã chết từ lúc anh để người khác bôi nhọ tôi mà không hề đứng ra bảo vệ. Anh từng cao ngạo, giờ ngồi trên xe lăn vì tai nạn, vẫn không hiểu được: Tôi không cần tiền, chỉ cần sự bình đẳng và tôn trọng.
Cuối cùng, anh tái hôn với một “tài nữ”, để rồi bị lừa sạch. Khi trắng tay, anh và mẹ tìm đến tôi đòi lại tiền. Nhưng tôi đã rời đi – không phải để trốn tránh, mà để bước tiếp.
Tôi – người phụ nữ từng bị gọi là “nội trợ cao cấp”, giờ sống tự do, thanh thản, mỗi đêm ngủ yên bên người đàn ông yêu tôi vì chính con người tôi. Và tôi hiểu rõ hơn bao giờ hết: Ly hôn không phải kết thúc. Đó là sự khởi đầu của một hành trình yêu thương chính mình.