Tóm tắt
Tôi từng yêu Dương Kỳ Minh mười tám năm, từ khi được nhà anh ta nhận nuôi sau cái chết của cha mẹ. Kiếp trước, tôi cam chịu, tận tụy hy sinh mọi thứ cho gia đình họ Dương, chỉ mong giữ được một người đàn ông chưa từng thật lòng với tôi. Nhưng cái tôi nhận lại chỉ là sự ruồng bỏ, phản bội và cái chết cô độc.
Khi được sống lại, tôi quay về thời điểm trước ngày cưới, đúng lúc anh ta bắt đầu công khai gần gũi với người con gái mà kiếp trước anh ta theo đuổi – Diệp Tố Uyên. Tôi không làm ầm lên, cũng không khóc lóc. Tôi im lặng thu dọn mọi thứ, âm thầm rút hết tài sản cha mẹ để lại, quyết định rời đi ngay trước lễ cưới.
Tôi đã từng mù quáng đến mức tin rằng chỉ cần mình đủ tốt thì sẽ được yêu thương. Nhưng đến cuối cùng, tôi hiểu: tôi không nợ ai cả, cũng không có nghĩa vụ phải hy sinh đời mình cho người khác.
Tôi đã tự tay chấm dứt cuộc hôn nhân chưa kịp bắt đầu, bỏ lại cả một gia đình chỉ biết lợi dụng và coi thường tôi. Tôi thi cao học, sống cuộc đời tự do, bắt đầu lại từ đầu với niềm tin: mình xứng đáng với hạnh phúc.
Anh ta – người từng nghĩ tôi sẽ không thể rời đi – cuối cùng lại là kẻ chạy theo trong vô vọng. Khi gặp lại, tôi đã không còn cảm xúc gì nữa. Dù anh ta cầu xin, giải thích, thậm chí hối hận, tôi vẫn chỉ có một câu trả lời: tôi đã buông rồi.
Tôi không cần báo thù. Tôi chỉ cần sống một cuộc đời mà tôi lựa chọn. Và kiếp này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ.