Tóm tắt
Tôi từng tin mình là người hạnh phúc nhất thế gian, cho đến ngày chồng tôi – Tần Dịch – lạnh lùng đề nghị ly hôn khi tôi vừa bế con ra chào anh sau giờ tan ca. Không một lý do rõ ràng, không một lời giải thích. Chỉ đơn giản là “hết yêu”.
Tôi từng nghĩ, mình gặp được tình yêu đích thực khi quen anh lúc thực tập đại học. Anh dịu dàng, chu đáo, luôn tỏ ra yêu tôi tha thiết. Tôi mang thai, anh lập tức cầu hôn, chúng tôi đăng ký kết hôn trong âm thầm, không lễ cưới, không sính lễ. Tôi ngây thơ tin rằng đó là tình yêu chân thành.
Nhưng mọi thứ sụp đổ khi anh đổi khóa nhà, đẩy mẹ con tôi ra đường, đưa thẳng bản ly hôn và còn yêu cầu quyền nuôi con. Chỉ đến khi gặp tình cũ của anh – Chu Nguyệt An – tôi mới vỡ lẽ: tôi chỉ là “người đẻ thuê”. Cô ta không thể sinh con, còn tôi là công cụ anh dùng để giữ giọt máu của mình.
Sau cú sốc ấy, tôi không sụp đổ. Tôi bắt đầu lên kế hoạch trả thù. Tôi âm thầm quay lại cuộc sống của họ, dùng sự dịu dàng, cam chịu và trí tuệ để từng bước khiến Tần Dịch dao động, khiến tình yêu đẹp đẽ giữa họ rạn nứt.
Tôi không làm gì trái luật. Tôi chỉ ở bên con, chăm sóc nó khi có thể, đóng vai người cũ biết điều, chưa từng phá hoại, chưa từng oán hận. Nhưng tôi hiểu rõ bản chất cả hai người đó – và tôi tận dụng triệt để từng vết rạn trong mối quan hệ của họ.
Khi họ mâu thuẫn, khi anh ta bắt đầu nhớ đến tôi, khi tôi xuất hiện đúng lúc anh cần – từng bước, tôi khiến anh ta tin rằng tôi vẫn còn tình cảm và đáng tin cậy hơn bất cứ ai.
Để rồi, khi anh ta tin tưởng tuyệt đối, giao hết công ty, dự án, tài sản… tôi lựa chọn thời điểm ra tay. Tôi tung bằng chứng, đẩy cả hai xuống vực. Chu Nguyệt An bán đứng anh ta, truyền thông phanh phui toàn bộ sai phạm. Gia đình anh ta quay lưng. Còn tôi? Tôi là người sống sót, là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Tôi không phủ nhận mình tàn nhẫn. Nhưng tôi chỉ trả lại đúng những gì họ đã làm với tôi. Tình yêu từng khiến tôi quỵ lụy, giờ là thứ tôi dùng để khiến họ sụp đổ.
Tôi không hối tiếc. Vì tôi đã đòi lại công lý cho chính mình — theo cách của tôi.