Tóm tắt
Tôi và Tạ Chiêu Dương là kẻ thù truyền kiếp từ nhỏ, cứ gặp nhau là đấu khẩu, thậm chí đánh nhau đến ba trăm sáu mươi tư ngày mỗi năm. Trong khi đó, tôi lại yêu Kình Phong – anh hàng xóm dịu dàng, trầm ổn, luôn che chở và nâng niu tôi từ thuở bé. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, từng hứa hẹn sẽ cưới nhau sau khi tốt nghiệp đại học.
Thế nhưng, một lần tình cờ, Tạ Chiêu Dương nghịch điện thoại tôi, gửi ba tin nhắn kinh khủng đến Kình Phong: “Em có thai rồi”, “Không phải con anh”, và “Phí chia tay 80 triệu tệ”. Tôi giận đến mức suýt phát điên. Nhưng điều bất ngờ hơn là phản ứng của Kình Phong: anh ấy nói không sao, vẫn muốn kết hôn, thậm chí để Tạ Chiêu Dương nuôi con.
Từ đó, mọi chuyện dần thay đổi. Tạ Chiêu Dương không ngừng xuất hiện, dù tôi chặn anh ta hết lần này đến lần khác. Cho đến một đêm say, tôi tỉnh dậy thấy mình mặc áo ngủ của anh ta. Anh bảo không có gì xảy ra, nhưng tôi vẫn không thể bình tâm.
Rồi vào sinh nhật của Kình Phong, tôi bay sang Đức định tạo bất ngờ thì phát hiện anh ấy đang ôm ấp một cô gái tóc vàng ngay trong căn hộ. Tôi đau đớn bỏ chạy, lòng tan nát, và gửi ba tin nhắn cho Tạ Chiêu Dương: “Em có thai rồi”, “Là con anh”, “Muốn cùng nhau nuôi không?”
Anh ấy lập tức xuất hiện giữa sân bay, bị tôi đấm liên tiếp mà vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Hắn làm em giận à?” Từ đó, anh ở bên tôi, lặng lẽ dỗ dành, che chở, không mỉa mai, không trêu chọc. Anh nói: “Giang Tố Uyên, em khóc xấu muốn chết.”
Tôi dần hiểu ra—tình cảm tôi dành cho Kình Phong đã phai nhạt, và người luôn đứng sau tôi lại là Tạ Chiêu Dương. Ký ức năm 6 tuổi ùa về: con gấu bông biết hát mà tôi từng lục tìm trong thùng rác, hóa ra là quà anh tặng.
Khi tôi dần buông bỏ quá khứ, Tạ Chiêu Dương luôn ở đó—từ dắt tôi đi mua gấu bông mới, đưa tôi đi chùa cầu duyên, đến cùng tôi tham gia lễ cưới họ hàng anh ấy. Trong ngày sinh nhật anh, tôi nhận ra: hóa ra nụ hôn đầu của mình là do nhận nhầm người – không phải Kình Phong, mà là anh.
Khi tôi chủ động tỏ tình: “Tôi thích anh”, Tạ Chiêu Dương ngỡ ngàng, nghẹn ngào đến mức không nói thành lời. Nhưng ngay sau đó, anh sung sướng đến mức ghi âm lời tỏ tình của tôi làm nhạc chuông.
Tôi từng lạc lối trong thế giới của Kình Phong, nhưng cuối cùng, tôi đã tìm thấy ánh sáng trong vòng tay Tạ Chiêu Dương—người chưa từng buông tay tôi, dù một giây.