Tóm tắt
Tôi từng nghĩ rằng mình đã tìm được hạnh phúc — một người chồng yêu thương, một mái nhà ấm áp, và một tương lai với đứa con đầu lòng đang lớn dần trong tôi. Nhưng tất cả sụp đổ khi người phụ nữ tên Triệu Giai Kỳ và đứa con riêng của chồng bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống chúng tôi.
Chồng tôi, Dịch Thừa Hiên, từng nói anh yêu tôi. Nhưng anh cũng từng yêu người khác. Và trong một lần không kìm được quá khứ, anh đã để lại hậu quả — một đứa trẻ mang dòng máu của anh với người cũ.
Tôi cố gắng bao dung. Tôi nghĩ chỉ cần kiên nhẫn, chỉ cần tin tưởng, chúng tôi sẽ vượt qua. Nhưng khi mọi sự quan tâm của anh dành hết cho mẹ con họ, còn tôi chỉ là một cái bóng mờ mịt trong cuộc sống của anh, tôi bắt đầu rạn vỡ.
Đến lúc tôi phát hiện ra mình mang thai, tôi đã đặt tất cả hy vọng vào đứa trẻ ấy. Nhưng rồi… tôi mất con. Bởi chính đứa trẻ mà anh cố bảo vệ. Một cú ngã, một dòng máu, một vết cắt không thể lành trong tâm hồn.
Sau tất cả, anh cầu xin tôi đừng ly hôn. Nhưng tôi không thể ở lại — không khi trái tim tôi đã nát vụn.
Tôi tưởng mình sẽ gục ngã, nhưng may mắn thay, em gái tôi ở bên tôi, gia đình tôi không buông tay, và Ngụy Kình – người bạn thuở nhỏ – trở lại cuộc đời tôi như một ngọn đèn nhỏ trong đêm tối.
Tôi rời khỏi nơi đau khổ ấy, bắt đầu lại cuộc đời ở Anh. Tôi miệt mài nghiên cứu, giảng dạy, và tự chữa lành bằng tri thức và tình thân. Trí nhớ tôi mất một phần, những ký ức đau đớn ấy bị lãng quên, và có lẽ như thế lại là điều may mắn.
Khi tôi trở về nước, một lần nữa tôi đối mặt với người cũ. Anh gọi tên tôi, nhưng tôi không còn nhớ anh là ai. Tôi nhìn anh như một người xa lạ.
Cuối cùng, duyên đến từ người tôi không ngờ nhất — Dương Khải, cậu đàn em từng thích tôi thuở nào. Anh ấy đến bên tôi nhẹ nhàng, không đòi hỏi, không áp lực, và vẫn luôn đợi tôi ở nơi tôi không biết.
Chúng tôi kết hôn. Và rồi, điều kỳ diệu đã xảy ra — tôi mang thai lần nữa, dù từng được chẩn đoán là vô sinh.
Tôi không biết đây là sự bù đắp hay là phép màu, nhưng tôi biết: Cuộc đời luôn mở ra cánh cửa khác khi một cánh cửa đóng lại. Và lần này, tôi đã chọn bước qua với người biết trân trọng tôi trọn vẹn, từ đầu đến cuối.