Tóm tắt
Tôi đã yêu Tần Hạo Nhiên suốt bảy năm, lén lút trong mối quan hệ chẳng có tên gọi chính thức, chỉ vì tôi là em gái của người anh em thân thiết với anh. Tôi từng nghĩ tình yêu đó sẽ có một cái kết đẹp, cho đến khi nghe thấy những lời giễu cợt trong một bữa tiệc — rằng tôi chỉ là kẻ thế thân cho “cô bé Lọ Lem” Diễm Khanh vừa trở về.
Tôi cố chấp níu giữ, nhưng dần nhận ra trong lòng anh, tôi chưa từng là duy nhất. Từ bát canh nóng anh làm đổ lên người tôi chỉ để chạy theo người cũ, đến ánh mắt anh khi dịu dàng với Diễm Khanh mà gọi tôi là “em gái” — tất cả đều xé toang ảo mộng tôi từng giữ. Tôi đã gọi cho anh trai, chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt, như một cách để buông bỏ thứ tình cảm khiến tôi khổ sở bấy lâu.
Tôi rời đi, bắt đầu lại nơi đất khách. Ở đó, tôi tình cờ gặp Lục Thành Duy — vị hôn phu trên danh nghĩa. Ban đầu, tôi dè dặt với anh, nhưng sự ấm áp, chân thành và cả sự bảo vệ không điều kiện khiến trái tim tôi một lần nữa biết rung động. Anh không hỏi về quá khứ, chỉ lặng lẽ ở cạnh tôi, dịu dàng khiến tôi quên đi tổn thương cũ.
Nhưng Tần Hạo Nhiên không chịu buông. Anh ta tìm đến, cầu xin quay lại, thậm chí quỳ gối cầu hôn. Tôi đã từng mong điều đó biết bao, nhưng khi khoảnh khắc ấy đến, tôi chỉ thấy chua xót. Tôi không còn là cô gái từng đau lòng vì ánh mắt của anh dành cho người khác.
Tôi từ chối, dứt khoát và không hối hận. Tôi không muốn làm người thay thế, càng không muốn yêu một người mãi mãi không thể buông quá khứ.
Ngày cưới của tôi và Thành Duy, Tần Hạo Nhiên đến, gây rối, khóc lóc, gào thét, cuối cùng bị đánh gãy chân rồi sống trong khốn khó. Còn tôi, từ một người từng nghĩ bản thân là “em gái được nhờ chăm sóc”, giờ trở thành một cô dâu hạnh phúc, tay trong tay người đàn ông biết trân trọng tôi thật lòng.
Cuối cùng, tôi hiểu rằng: người thật lòng yêu mình sẽ không bao giờ để mình phải gồng lên để giữ một tình yêu mỏi mệt. Người tốt… thật sự còn đang đợi ở phía trước.