Tóm tắt
Tôi tên là Diệp Ninh Ninh. Ba năm yêu Lâm Hạo Khang, tôi luôn ngoan ngoãn và hết lòng với anh, tin tưởng rằng chúng tôi sẽ có một cái kết hạnh phúc. Nhưng đúng ngày kỷ niệm, tôi vô tình nghe được anh nói với bạn bè rằng anh đã chán tôi, chê tôi như một bát cháo trắng nhạt nhẽo. Anh còn đồng ý với kế hoạch đẩy tôi vào tay một người đàn ông khác – Tần Khải Minh – chỉ để có cớ chia tay mà không mang tiếng xấu.
Tôi bị đưa vào một vở kịch dàn dựng: váy bị làm bẩn, gặp người say quấy rối, được Tần Khải Minh “cứu” đúng lúc. Tôi không ngờ, ly nước trái cây cuối cùng anh ta đưa tôi lại bị bỏ thuốc. Người cứu tôi đêm đó không phải ai khác, mà chính là Tần Khải Minh. Trong cơn mê man, tôi đã không thể kiểm soát bản thân, để rồi mọi giới hạn bị xóa nhòa trong vòng tay người đàn ông ấy.
Tôi đã nghĩ Tần Khải Minh chỉ là một kẻ đào hoa, phong lưu như lời đồn, nhưng anh lại dịu dàng, kiềm chế và chưa từng làm điều gì khiến tôi cảm thấy thấp kém. Ngược lại, anh còn đưa tay ra khi tôi tổn thương nhất, chấp nhận cả quá khứ của tôi, từng bước bước vào thế giới của tôi bằng sự chân thành và thấu hiểu.
Lâm Hạo Khang sau đó quay lại, cầu hôn, hối hận, níu kéo. Nhưng mọi thứ đã quá muộn. Người thực sự yêu tôi, không phải là người chê tôi nhạt nhẽo rồi rắp tâm vứt bỏ, mà là người không ngại vượt rào cản để giữ tôi lại – Tần Khải Minh. Anh nói anh đã yêu tôi từ lần đầu gặp gỡ, và nếu Lâm Hạo Khang không rút lui, anh vẫn sẽ tìm mọi cách để giành tôi về.
Tôi từng yếu đuối, từng bị tổn thương, từng không tin vào tình yêu sau phản bội. Nhưng giờ đây, tôi biết mình xứng đáng được yêu thương, và mùa hè của đời tôi – cùng những cánh hoa chưa từng tàn úa – đã thực sự đến khi tôi đặt tay vào chiếc nhẫn anh trao.