Tóm tắt
Tôi tên là Khương Tĩnh Tâm. Tôi và Lục Kỳ từng là một đôi tình nhân yêu nhau từ thời đại học, cùng nhau trải qua những tháng ngày cơ cực, khởi nghiệp trong tầng hầm chật hẹp. Tôi luôn tin rằng anh là người đàn ông sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời.
Nhưng sau tám năm, Lục Kỳ thay đổi. Anh dần xa cách tôi, rồi sa vào mối quan hệ mập mờ với Phó Thiên Nghi – một trợ lý tài giỏi của anh. Tôi từng đấu tranh, từng cố níu kéo, thậm chí giữ lấy hôn nhân bằng đứa con trong bụng chỉ để trả đũa. Cuối cùng, tất cả những hy sinh ấy chỉ khiến tôi trở thành kẻ đáng thương trong chính cuộc đời mình.
Chúng tôi kết hôn nhưng không hạnh phúc. Anh phản bội, tôi hận thù. Khi đứa con chung của chúng tôi – Bảo An – lớn lên trong sự lạnh nhạt của cha, tôi nhận ra mình đã kiệt sức. Đêm tôi đề nghị ly hôn, anh gặp tai nạn, mất trí nhớ tám năm. Và rồi, trớ trêu thay, người mà anh tìm kiếm trong ký ức chỉ có tôi.
Tôi miễn cưỡng chăm sóc anh theo yêu cầu của mẹ anh, nhưng trái tim tôi đã nguội lạnh. Trong lúc anh cố gắng chuộc lỗi bằng cách trở lại làm người cha, người chồng tốt, tôi chỉ thấy đau lòng và mệt mỏi. Những ký ức của tôi về anh – về một người từng yêu tôi đến cuồng nhiệt – bị thay thế bằng sự phản bội, dằn vặt và tổn thương.
Cuối cùng, khi trí nhớ anh trở lại, anh chủ động đưa tôi đơn ly hôn và chia cho tôi một nửa cổ phần công ty. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh nhận ra lỗi lầm, thật sự hối hận vì những gì đã gây ra. Tôi buông bỏ tất cả, kể cả oán hận, bởi tôi đã làm hòa với chính mình.
Nhiều năm sau, tôi kết hôn với Tạ Duy Thành, một người đàn ông tử tế, kiên nhẫn và chân thành. Bảo An yêu mến anh, và tôi một lần nữa được sống trong tình yêu đúng nghĩa. Khi tình cờ gặp lại Lục Kỳ và Phó Thiên Nghi ở bệnh viện, tôi không còn oán trách, chỉ còn lại lòng bình thản. Cô ta thì vẫn còn mang gánh nặng mặc cảm. Còn tôi – người từng chịu tổn thương nhiều nhất – cuối cùng lại là người sống hạnh phúc hơn tất cả.
Tôi đã bước ra khỏi đoạn đường tối tăm đó, và tìm được hạnh phúc phía cuối con đường – một hạnh phúc giản dị, ấm áp, xứng đáng với tất cả những gì tôi đã từng chịu đựng.