Tóm tắt
Ba năm sống bên cạnh Cảnh Viêm, tôi mang danh là vợ anh, nhưng thực chất chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng – một vở diễn xã giao không hơn không kém. Tôi chấp nhận điều đó, ngoan ngoãn, không đòi hỏi, và đổi lại, tôi nhận được tiền đều đặn mỗi tháng. Cho đến một buổi sáng lễ Thất Tịch, khi anh thản nhiên nói rằng chúng tôi sẽ ly hôn, tôi… vui đến mức muốn bật cười. Cuối cùng cũng được tự do mà không mất gì.
Tôi giấu niềm vui bằng nước mắt, diễn tròn vai người vợ bị bỏ rơi. Nhưng khi rời khỏi Cục Dân chính, tôi thở phào nhẹ nhõm, háo hức bắt đầu cuộc sống mới. Tôi đi chơi, bao trai đẹp, sống buông thả như thể ba năm kia chỉ là giấc mộng. Cảnh Viêm thì dường như cũng chẳng bận tâm. Nhưng tôi không ngờ rằng, anh lại bắt đầu chen vào cuộc sống của tôi một cách bất thường – từ ghen tuông, tìm đến nhà tôi giữa đêm, đến cả việc theo dõi, can thiệp những người xung quanh tôi.
Tôi đã nghĩ mọi thứ chấm dứt, nhưng càng ngày tôi càng hoang mang trước những hành động bất thường của anh. Khi tôi đối diện Cảnh Viêm, anh đột ngột nói rằng không muốn ly hôn nữa, đưa ra đủ lý do – từ lợi ích kinh doanh cho đến chuyện sinh con. Tôi từ chối. Tôi đã quyết rồi.
Nhưng khi anh nói “Anh yêu em”, tim tôi chợt run. Tôi không biết nên tin hay không. Quá khứ của tôi không đẹp đẽ – tôi từng mất hết gia đình trong một vụ tai nạn, từng sống nhờ vào ân tình nhà họ Bạch, và cũng từng yêu sâu sắc một người tên là Bạch Lâm Phong, người đã ra đi mãi mãi vì bạo bệnh. Vì cứu cậu ấy, tôi đã chấp nhận kết hôn với Cảnh Viêm.
Tôi từng nghĩ mình không còn trái tim để yêu ai nữa. Nhưng khi chứng kiến Cảnh Viêm ghen tuông, đau khổ, và… khóc vì tôi, tôi bắt đầu hoài nghi lòng mình. Tôi tưởng mình vô tình, nhưng không, tôi từng rung động.
Khi sự thật sáng tỏ – rằng năm đó tôi đã bị Cẩm Nguyệt lừa dối, rằng Cảnh Viêm chưa từng thôi dõi theo tôi – tôi không còn chắc chắn nữa. Anh yêu tôi theo cách vụng về, điên rồ, ích kỷ. Còn tôi, có lẽ chưa bao giờ thực sự quên anh.
Cuối cùng, giữa tuyết rơi trắng xóa, tôi nghe anh thì thầm bên mộ người cũ rằng anh từng thấy tin nhắn tôi viết năm ấy: “Có.” Anh nói anh yêu tôi.
Tôi bật khóc. Sau tất cả, tôi cũng nhận ra – anh là ánh sáng từng bị tôi che mờ, và tình yêu của chúng tôi, chưa từng thực sự chấm dứt.